[Tiếng Anh và Bài học cuộc đời]

Lại là mềnh và cũng tâm sự rất mỏng.... 

Nay tôi hơi buồn.... mà không... Buồn thực sự đấy. Why?
Vì học trò nói với tôi về việc ôn thi chứng chỉ tiếng Anh, về việc giáo viên đưa cho học viên những bản mẫu và yêu cầu học thuộc....
------------------------
Ôi cái cảm giác nhói đau trong tim luôn đó. Tôi có thể hiểu cho người giáo viên đó vì một lý do nào đó mà bắt buộc phải làm vậy, vì nhà trường đặt chỉ tiêu, vì họ không có thời gian xây dựng bài giảng của mình... bla bla... Nhưng thực sự - chỉ tội cho học trò thôi.
Với cá nhân tôi, chẳng có học viên dốt, chẳng qua chỉ vì người thầy đã dẫn họ sai đường.(dùng từ "người Thầy" ở đây có lẽ không nên.)
Rồi các trò sẽ đi đâu về đâu nếu như người thuyền trưởng của chúng đi sai hướng?
******
Có một thứ tôi vẫn luôn dặn học trò là “liên hệ với bản thân mình” - personal connection.
Ngữ pháp có thể sửa, từ vựng có thể thay nhưng nội dung ý tưởng thì Cô không thể làm hộ được. Bằng không, mọi sự tồn tại của học trò trong lớp là hư vô.
Mỗi trò có một cuộc sống riêng, một thế giới riêng, và một CHẤT LIỆU RIÊNG của cuộc đời.
Viết về nó đi! Nói về những điều em thích thú!
Còn nếu thực sự "Em không biết viết gì hết trơn. Cuộc đời em chẳng có gì. Em chẳng hứng thú với cái gì cả." Thì lúc này cô nghĩ trò nên đi tìm một người Thầy có thể đánh thức ý nghĩa cuộc đời của mình. (May chăng, Cô cũng có thể làm điều này.)
****
Tôi luôn biết ơn và trân trọng mỗi người học trò của mình.
Lời tuyên hệ với bản thân - Dẫn chúng đi đúng đường đã.
Mục tiêu quan trọng, nhưng hướng đi mới là thứ để chúng tới đích đó.
Mà nữa, đừng cho học trò những mục tiêu xa vời. Ít nhất, hãy dạy trò thế nào để chúng nắm được gì đó trong tay.
Hà Nội_những ngày tháng Năm
Thương,
Alice


Comments

Popular Posts