MẸ - MOM

Cách đây vài hôm thôi, tôi đã kể cho người "lạ" về cuộc sống của tôi. À, tôi dùng từ "lạ" đơn giản vì đối với tôi người nào không phải trong gia đình mình đều là "lạ" hết.Thực chất thì tôi với họ cũng khá thân thiết đấy. 

Mũi cay. Mắt đỏ. Khóc. 

Khóc như một con chó con. 

Tôi không hiểu tại sao tôi lại cư xử như vậy. 

Đến bây giờ, thật lòng hơi hối hận vì hành động đó không khiến tôi dễ chịu hơn mà ngược lại. 

Thẳng toẹt ra mà nói tôi thấy hơi khó chịu, khó chịu vì để người ta thấy được cái sự yếu đuối của một con sói máu lạnh (tôi tự nhận mình là một con sói).

Rồi những đêm sau ngày đó, con sói đã lang thang, mua rượu về tu ừng ực. Tu ừng ực từng cốc to. Chén bát mỳ cay xè. Chan nước mắt. 

Nước mắt trộn rượu - Cay!!!! 



Well, kệ thoai! Đằng nào mọi thứ cũng xảy ra rồi. Quá khứ chẳng lấy lại được. Sói lại đi kiếm ăn thôi.

À, hôm nay chia sẻ bài thơ của chị Liêu Hà Trinh nhé. Cảm ơn chị. 

"Tôi không muốn mẹ tôi cả cuộc đời cơ cực
Không viết ăn ngon, quần áo đẹp là gì
Tôi không muốn cuộc đời bà chỉ quần quật cho đi
Rồi hờn tủi bởi hiếm khi nhận lại 
Mua một bó hoa cũng có khi ngần ngại 
Không phải tiếc tiền, bởi "dành dụm cho con" 
Tôi cố gắng như thế này, để bà được cười giòn
Chỉ tay mỏi vì ẵm bồng con cháu
Dẫu tiền của tôi, là mồ hôi và máu 
Chẳng sau đâu, Mẹ hãy tựa vào con. 
Còn mấy năm đâu, để chữ Hiếu được tròn...." 

 




#Ha Noi

#December 2020

#Thương_MẸ

 

 

Comments

Popular Posts