Tản mạn về Ngữ pháp tiếng Anh!
-Học sinh: Cô ơi, sao cô không dạy “dấu hiệu”?
-Cô giáo: Nếu dạy dấu hiệu thì sẽ bị mất hết chất“tình” của ngôn ngữ. Cô thấy tiếng anh rất “đẹp” mà “bí ẩn” nữa đó.
Em biết không? Vì là “ngôn ngữ” nên nó cần năng lực “cảm thụ”. Điều này dễ hiểu lắm!
Mỗi yếu tố ngữ pháp ẩn chứa một ý niệm nhất định.
Khi em hiểu được ý niệm đó thì sẽ thấy tiếng anh tuyệt vời thế nào.
Cô định không highlight vào cuốn tiểu thuyết này đâu nhưng điều cô nói dưới dây sẽ khiến em nhận ra chất “tình” của nó.
- Có phải em được dạy là “yesterday” thì chia quá khứ đơn đúng ko? Nhưng câu “I remember that I used to like it a lot” làm gì có từ dấu hiệu đâu.
Trong câu này, ý của người nói được thể hiện ngay trong câu tiếp theo đó.
“- Anh quên mất là đã không hỏi em xem rằng liệu em có thích ăn đồ Mexico không.
-Em nhớ rằng là em ĐÃ TỪNG rất thích ăn nó đó.
-Nhưng BÂY GIỜ em KHÔNG CÒN ĂN nữa đúng không?...
Rồi...tiếp theo nhé.
Em đã được dạy là Câu TƯỜNG THUẬT thì phải lùi thì đúng không? Nhưng sao ỏ câu này “My mom said she’s going to make us sth special” lại không có lùi thì “...she WAS going to ...”?
Câu “It was the only open table in n the place, which meant that her parents MUST HAVE BEEN SAVING it.” Tại sao ko dùng là “her parents SAVED it”. Cấu trúc kia thể hiện ý gì..???
Ngữ pháp- không có cao siêu hay khó khăn gì đâu mà nó sinh ra là để thể hiện những Ý Niệm đặc biệt đó.
Comments
Post a Comment